Vẻ đẹp của mưa xuân.
Đêm nằm nghe tiếng mưa tí tách trên mái tôn thấy sao mà sốt ruột. Đống quần áo, chăn màn giặt từ mấy hôm cứ nặng chĩu, mãi chả khô được. Rồi mưa phùn thế kia, đường sá lúc nào cũng lép nhép, sáng mai đi làm thì bẩn lắm…
Ở thành phố, cái tiết mưa phùn này là đáng sợ nhất: ẩm ướt, nấm mốc và bẩn, đến cả nền nhà, tường nhà, đồ đạc cũng chảy nước… đến phát khiếp lên được.
Vậy nhưng trên những cánh đồng, những ruộng vườn, mưa phùn sao mà đẹp đến thế. Hạt mưa nhẹ như hạt sương, giăng giăng khắp cả không gian, mọi thứ nhuốm một màu trắng của sương khói, mờ mờ, bàng bạc. Đẹp nhất là những lá cây, ngọn cỏ đọng mưa, long lanh, óng ánh hớn hở và tươi mới.
Tôi rất thích những đám ruộng đang nghỉ ngơi. Mùa đông nhiều nơi gặt xong là lúc ruộng được để nghỉ, ra Tết mới cấy. Chỉ một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn thôi mà trên đám ruộng đó mọc lên đủ thứ cây cỏ, đủ điều bí ẩn. Thích nhất là những cây rau khúc, những cái lá tròn tròn màu trắng bạc đọng giọt mưa xuân sao mà đẹp đến thế.
Rồi những cây chua me đất mọc ven bờ ruộng cũng nở những bông hoa vàng bé xíu, mỗi lần đi qua nhỡ chạm phải quả là chúng lại nổ lép bép, bắn hạt ra khắp nơi, rất là vui.
Cả những gốc rau muống từ mùa trước, rét mướt không lên được thì cứ phình ra thành những hình thù rất lạ mà lũ trẻ con chúng tôi ngày xưa cứ gọi là những cái đùi gà, giờ gặp mưa phùn cũng nảy ra những chồi non mơn mởn…
Cả rêu, cả cỏ dại, cả những loài cây gì lá nhỏ như bèo tấm, bò sát đất… cũng đều rất đẹp.
Cái đẹp của sự mới mẻ, của sự thức dậy, của mùa xuân trong trẻo. Cái đẹp mà chỉ khi gần gụi với đất đai, cây cỏ, với thiên nhiên ta mới cảm nhận được.
Cái đẹp không lời nào tả nổi, giống như một tiếng ngân rất nhẹ, rất khó nắm bắt chỉ có thể cảm nhận được bằng những rung động thầm kín nhất trong tâm hồn. Cái đẹp khiến cho bạn thấy rưng rưng.
Nhưng nếu bạn sợ bẩn, ngại mưa không dám bước ra ngoài vào một ngày mùa xuân như thế sẽ chẳng bao giờ bạn thấy được vẻ đẹp của hạt mưa xuân, của một mầm cây. Thật tiếc cho những ai không cảm nhận được vẻ đẹp đó!
Minh Anh