Hình minh họa.
Nhà mỗi phòng một cái tivi, chẳng còn phải ai tranh giành với ai nữa. Bố thích xem bóng đá, mẹ thích xem phim trên HBO, con gái thích xem chương trình nấu ăn, con trai thích xem tennis… ai xem gì thì xem, không phiền đến người khác.
Ai trong phòng người đó, riêng tư, tự do, tưởng thế là sung sướng, nhưng sao cứ lặng lẽ, chẳng hề thấy vui.
Lại nhớ cái hồi mới có tivi, phải đi xa tít hơn cây số sang xóm khác mới được xem. Tối nào cũng ăn cơm sớm rồi kéo nhau đi để kịp xem chương trình bông hoa nhỏ. Có hôm nghe nhạc chương trình phim truyện là chạy vội chạy vàng. Chưa hết phim đã phải tiếc rẻ kéo nhau về vì đã muộn, vừa đi vừa bình luận, khen chê rôm rả đến là vui.
Rồi sau nhà mình cũng mua được cái tivi đen trắng, sướng lắm. Tối vẫn phải ăn cơm sớm để còn rải chiếu, bê ghế ra cho hàng xóm sang xem. Hãnh diện lắm.
Đến khi mỗi nhà có một cái tivi màu không phải xem nhờ nữa, thế là thấy như đổi đời, không phải lặn lội mưa gió đi đâu xa nữa, tối mùa đông lạnh, nằm trong chăn xem cho tới khuya cũng được.
Rồi lại thêm nhiều kênh quá, mới nảy sinh ra chuyện mỗi người thích xem một chương trình, thành ra tranh nhau. Lại ước mỗi phòng có một tivi để ai muốn xem gì thì xem.
Giờ thì đơn giản, mỗi người một tivi thật. Vào bếp nấu cơm vẫn xem được chương trình mình thích, tiện lợi đến thế là cùng. Chả còn gì để mà ao ước nữa. Nhưng trong lòng thấy trống trải. Xem đến chỗ hay, quay sang bên cạnh định bàn luận thì mới thấy chẳng có ai xem cùng mình.
Cuộc sống ngày càng lắm tiện nghi, đáp ứng mọi nhu cầu của con người. Nhưng càng tiện nghi bao nhiêu, con người ta càng xa cách nhau bấy nhiêu.
Không phải khi ta nhớ về quá khứ thì mọi thứ trong đó đều đẹp, đều long lanh. Mà là bởi lúc đó, dù có khổ thật, phải lặn lội đi xa để được xem một chương trình tivi, nhưng có bạn bè, có sự háo hức thực sự trong lòng.
Thế nên, dù sao những người đã trải qua những năm tháng ấy vẫn có sự nuối tiếc, sự trăn trở.
Nhưng còn lớp trẻ ngày nay, những người khi sinh ra đã được hưởng một cuộc sống đầy đủ về vật chất, trong phòng đã có riêng một cái tivi thì họ coi mọi chuyện là bình thường. Ngay cả sự cô đơn cũng là bình thường, chẳng có gì phải băn khoăn. Đó mới là điều đáng phải suy nghĩ.
Minh Anh