<div style="text-align: justify;"><strong>Được vua Xiêm trọng đãi</strong></div> <div style="text-align: justify;"> </div> <div style="text-align: justify;">Được tin cấp báo, Nguyễn Nhạc sai Nguyễn Huệ đem đại binh thuyền vào ứng cứu. Đêm 19 rạng ngày 20/1/1785, khi lực lượng hùng hậu quân Xiêm và quân Nguyễn lọt vào khoảng giữa Rạch Gầm và Xoài Mút, thì chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, toàn bộ quân Xiêm và quân Nguyễn đều đại bại, khiến Nguyễn Phúc Ánh, lại phải sang nương nhờ nước Xiêm.</div> <div style="text-align: justify;"> </div> <div style="text-align: justify;">Đến khi hay tin Nguyễn Huệ đã đem đại quân về Quy Nhơn, chỉ để lại Đô úy Đặng Văn Trấn làm trấn thủ Gia Định, Nguyễn Phúc Ánh sai người về nước gọi Lê Văn Quân sang. Lê Văn Quân đem khoảng 600 người đến yết kiến, được vua Xiêm cho ở riêng một chỗ ở ngoài thành Vọng Các (Bangkok) gọi là Long Kỳ, nhờ vậy vua tôi có đất chia nhau làm ruộng để đợi ngày khôi phục (nay ở Bangkok có một chỗ gọi là làng Gia Long, là nơi ở của Nguyễn vương ngày trước).</div> <div style="text-align: justify;"> </div> <div style="text-align: justify;">Lúc bấy giờ nhân có quân Miến Điện sang đánh Xiêm La, Nguyễn Phúc Ánh cùng Lê Văn Quân, Nguyễn Văn Thành đem quân đi đánh giúp nước này, lại có công trừ được quân Mã Lai thường vẫn hay đến quấy nhiễu ở mặt biển, nên vua Xiêm càng trọng đãi vua tôi nhà Nguyễn.</div> <div style="text-align: justify;"> </div> <div style="text-align: justify;">Tháng 7/1787, chúa Nguyễn Phúc Ánh dẫn quân về nước, đến tháng 8 năm Mậu Thân (7/ 9/1788) chiếm được Sài Gòn, nhưng mãi đến năm sau Kỷ Dậu (1789), khi Lê Văn Quân, Tôn Thất Hội, Võ Tánh, Nguyễn Văn Trương hợp binh đánh ở Hổ Châu, quân Tây Sơn do Phạm Văn Tham không phá được vây, phải lui về Ba Thắc rồi xin hàng, toàn cõi đất Gia Định mới thuộc hẳn về chúa Nguyễn.</div> <div style="text-align: justify;"> </div> <div style="text-align: justify;"><strong>Hiềm khích với Võ Tánh</strong></div> <div style="text-align: justify;"> </div> <div style="text-align: justify;">Sách Đại Nam chính biên liệt truyện cho biết, tướng Lê Văn Quân nghĩ rằng Võ Tánh nhờ lấy được Phúc Lộc công chúa (Nguyễn Phúc Ngọc Du, chị chúa Nguyễn Phúc Ánh) nên mới được tin dùng, được đứng ngang hàng với ông, chứ không tài cán gì. Vì vậy, Lê Văn Quân luôn để dạ hiềm khích và không ưa Võ Tánh.</div> <div style="text-align: justify;"> </div> <div style="text-align: justify;">Tháng 4 năm Canh Tuất (1790), Nguyễn Phúc Ánh cho Lê Văn Quân làm tổng chỉ huy, cùng với Võ Tánh mang quân ra đánh nhau với quân Tây Sơn ở Bình Thuận. Biết Lê Văn Quân quả quyết, bạo dạn nhưng hay khinh suất, còn Võ Tánh thì hăng hái nhưng thường nóng vội, đã thế, hai người lại không ưa nhau, nên chúa Nguyễn cử thêm Nguyễn Văn Thành cùng đi để kiềm chế. Trận đầu, quân Nguyễn thắng lớn, Lê Văn Quân nhân đó tự đề cao công trạng của mình, khiến Võ Tánh càng khinh Lê Văn Quân ra mặt.</div> <div style="text-align: justify;"> </div> <div style="text-align: justify;">Cũng nhân đà thắng lợi, Lê Văn Quân muốn tiến đánh luôn Diên Khánh, nhưng vì Nguyễn Văn Thành can ngăn nên Lê Văn Quân đành phải đóng quân ở Phan Rang chờ thời.</div> <div style="text-align: justify;">Đúng lúc đó, Võ Tánh và Nguyễn Văn Thành được lệnh rút quân về Gia Định, còn Lê Văn Quân phải ở lại. Lực lượng Tây Sơn nhân đó đánh thẳng vào dinh trại của Lê Văn Quân. Không sao địch nổi, tướng sĩ bị chết quá nhiều, buộc Lê Văn Quân phải đưa thư cáo cấp.</div> <div style="text-align: justify;">Nhận thư ấy, Nguyễn Văn Thành khuyên Võ Tánh cùng nhau đem quân tiếp cứu, nhưng Võ Tánh quyết không nghe, chỉ mỗi một mình Nguyễn Văn Thành trở lại đánh giải vây rồi cùng Lê Văn Quân về giữ Phan Rí.</div> <div style="text-align: justify;"> </div> <div style="text-align: justify;">Mùa thu năm 1790, Lê Văn Quân lại bị quân Tây Sơn tấn công rất gấp. Một lần nữa, Lê Văn Quân lại phải xin quân cứu viện, từ đó Lê Văn Quân bắt đầu nhụt chí và thấy thua kém hẳn mọi người...</div> <div style="text-align: justify;"> </div> <div style="text-align: right;"><em>(còn nữa)</em></div>