Đừng biến ân tình thành lẽ đương nhiên!

Gần nhà tôi có một đôi vợ chồng trẻ sinh hẳn 3 con. Ông bà nội ở nhà chăm sóc cháu, cơm ngon canh ngọt chờ con cái về ăn. Đứa này chưa kịp lớn đã lại đón đứa sau, ông bà chăm cháu hoa cả mắt.

<div> <figure class="image align-center" contenteditable="false"><img alt="Đừng biến ân tình thành lẽ đương nhiên! - 1" data-original="https://khds.1cdn.vn/2020/06/14/icdn-dantri-com-vn_screen-shot-20200614-at-63731-pm-1592134666837.png" src="https://khds.1cdn.vn/2020/06/14/icdn-dantri-com-vn_screen-shot-20200614-at-63731-pm-1592134666837.png" title="Đừng biến ân tình thành lẽ đương nhiên! - 1" /></figure> <p>Suốt mấy năm trời, &ocirc;ng b&agrave; l&uacute;c n&agrave;o cũng trong cảnh ch&aacute;u mọn, chưa từng được nghỉ ngơi, du lịch, hưởng thụ cuộc sống an nh&agrave;n l&uacute;c về gi&agrave;.</p> <p>Nhưng trong những c&acirc;u chuyện đời thường, c&oacute; đ&ocirc;i khi l&agrave; v&ocirc; t&igrave;nh hoặc cũng do ẩn s&acirc;u từ những suy nghĩ mặc định m&agrave; người ta v&ocirc; t&igrave;nh phủ nhận &acirc;n t&igrave;nh ấy.</p> <p>H&agrave;ng x&oacute;m sang chơi bảo c&ocirc; con d&acirc;u: &ldquo;May ở chung với &ocirc;ng b&agrave; nội nh&eacute;, nếu ở ri&ecirc;ng chắc tối ng&agrave;y tất bật&rdquo;. C&ocirc; con d&acirc;u v&ocirc; t&igrave;nh đ&aacute;p lời: &ldquo;Th&igrave; ở c&ugrave;ng &ocirc;ng b&agrave;, &ocirc;ng b&agrave; gi&uacute;p chứ nếu ở ri&ecirc;ng, đ&acirc;u cũng v&agrave;o đấy hết&rdquo;.</p> <p>C&acirc;u n&oacute;i của con d&acirc;u l&agrave;m mẹ chồng giận dỗi, buồn mất mấy ng&agrave;y. B&agrave; thấy tủi th&acirc;n, thấy mọi việc m&igrave;nh l&agrave;m xưa nay đều v&ocirc; nghĩa, chỉ l&agrave; m&igrave;nh cứ l&agrave;m đấy th&ocirc;i, đ&acirc;u phải bởi con c&aacute;i cần.</p> <p>Rồi một ng&agrave;y khi mẹ chồng nh&agrave; kia phải nằm viện. Bệnh tuổi gi&agrave; kh&ocirc;ng nghi&ecirc;m trọng nhưng b&agrave; cần c&oacute; sự theo d&otilde;i của b&aacute;c sỹ. B&agrave; nằm viện đ&atilde; c&oacute; &ocirc;ng b&ecirc;n cạnh chăm s&oacute;c, cơm nước &ocirc;ng tự mua cho b&agrave; ở căng tin bệnh viện, kh&ocirc;ng phải l&agrave;m phiền đến con c&aacute;i.</p> <p>C&ocirc; con d&acirc;u đi l&agrave;m về, tất bật đi chợ, đ&oacute;n con. Về đến nh&agrave; c&ograve;n chẳng kịp thay quần &aacute;o, cắm vội nồi cơm, rồi quay ra nấu ch&aacute;o cho thằng b&eacute;. Trong l&uacute;c chờ ch&aacute;o nguội l&agrave; đi tắm cho từng đứa. &Ocirc;ng chồng về vẫn quen như mọi ng&agrave;y, chẳng để &yacute; cần phụ gi&uacute;p việc g&igrave;, sắm giầy sắm quần &aacute;o vui vẻ đi đ&aacute; b&oacute;ng. Hai vợ chồng quay ra c&atilde;i nhau. Vợ đổ lỗi chồng v&ocirc; t&acirc;m, về nh&agrave; kh&ocirc;ng để &yacute; cơm nước, con c&aacute;i, để m&igrave;nh vợ với ba đứa con, chỉ biết sướng bản th&acirc;n. Chồng bực bội quay ra nạt nộ vợ &ldquo;mọi khi c&ocirc; cũng c&oacute; phải l&agrave;m g&igrave;, đi l&agrave;m về l&agrave; chỉ cho con ăn, c&ocirc; sướng qu&aacute;, giờ mới l&agrave;m c&oacute; t&iacute; việc đ&atilde; lắm chuyện&rdquo;...</p> <p>C&oacute; những thứ ch&uacute;ng ta đ&oacute;n nhận h&agrave;ng ng&agrave;y quen thuộc đến nỗi dễ trở th&agrave;nh một lẽ đương nhi&ecirc;n. Tệ hơn, nếu kh&ocirc;ng may một đ&ocirc;i lần kh&ocirc;ng được như &yacute;, lại nổi giận v&igrave; cảm thấy bất c&ocirc;ng m&agrave; kh&ocirc;ng nghĩ rằng vốn dĩ trước đ&acirc;y m&igrave;nh đ&atilde; nhận qu&aacute; nhiều &acirc;n t&igrave;nh chứ kh&ocirc;ng phải v&igrave; sao giờ m&igrave;nh lại kh&ocirc;ng đ&aacute;ng để nhận.</p> <p>Nước mắt vẫn chảy xu&ocirc;i. Cha mẹ sinh con, nu&ocirc;i nấng chăm s&oacute;c, n&acirc;ng niu con từ l&uacute;c bế ngửa cho đến l&uacute;c trưởng th&agrave;nh. Mỗi bước đi con ng&atilde;, mỗi tr&ograve; con nghịch đều lu&ocirc;n c&oacute; b&oacute;ng d&aacute;ng, b&agrave;n tay cha mẹ n&acirc;ng đỡ. Ta v&ocirc; t&igrave;nh đến độ nhiều khi nghĩ gia đ&igrave;nh đối tốt với nhau l&agrave; lẽ đương nhi&ecirc;n. Ch&uacute;ng ta quen nhận nhưng ngay cả một lời cảm ơn muốn thốt ra lại thấy kh&oacute; bởi kh&ocirc;ng quen kh&aacute;ch s&aacute;o với người nh&agrave;.</p> <p>Khi người ta qu&aacute; quen nhận được sự gi&uacute;p đỡ chăm s&oacute;c từ người kh&aacute;c, người ta qu&ecirc;n mất những &acirc;n t&igrave;nh. Tr&ecirc;n đời n&agrave;y kh&ocirc;ng c&oacute; g&igrave; l&agrave; lẽ đương nhi&ecirc;n. T&igrave;nh y&ecirc;u m&agrave; bố mẹ sẵn s&agrave;ng bao dung v&agrave; cho ta hết thảy những g&igrave; họ c&oacute;. Ch&uacute;ng ta d&ugrave; c&oacute; thể sống tốt nhưng kh&ocirc;ng thể phủ nhận những g&igrave; họ đ&atilde; d&agrave;nh cho ta.</p> <p>Với người ngo&agrave;i, nhận một sự gi&uacute;p đỡ nhỏ th&ocirc;i, cũng khiến m&igrave;nh cảm động v&agrave; trao đi lời cảm ơn dễ thế. Trong khi c&aacute;m ơn người nh&agrave; lại thấy thật ngượng mồm. C&oacute; bao giờ bạn suy nghĩ về điều đ&oacute; hay kh&ocirc;ng?</p> <p>&nbsp;</p> </div>

Theo dantri.com.vn
back to top